Môbius - 33win9 com

Mục lục

Người tử tế ai lại đi viết blog

Việc chỉ trích blog của người khác luôn là thú vui phổ biến của đại chúng. Blog là nơi để bộc lộ cảm xúc và hòa giải với chính mình? Hay blog phải cung cấp thông tin có giá trị thay vì bày tỏ cảm xúc? Blog là nhật ký ghi lại cuộc sống hàng ngày không liên quan đến người khác? Hay blog cần tạo ra sự đồng cảm về tư duy và ý tưởng?

Những tranh luận về giá trị và ý nghĩa của blog vẫn diễn ra không ngừng vì chúng ta chưa hiểu rõ một điều cơ bản. Tôi muốn chia sẻ kết luận ngay từ đầu để tránh rơi vào vòng lặp chỉ trích vô ích - “Văn chương không có thứ nhất, võ công không có thứ hai”. Dù lý lẽ này rất đơn giản nhưng lại có sức hút kỳ lạ khiến chúng ta tranh cãi không hồi kết.

Tôi nhớ từng chia sẻ trên Twitter nội dung về cách người Nhật nhìn nhận việc hẹn hò của các otaku. Họ cho rằng thay vì tìm người hiểu văn hóa otaku, tốt hơn là tìm người có thể thờ ơ trước những hành động kỳ quặc miễn là không ảnh hưởng đến gia đình. Tuy nhiên, tôi không đồng tình vì “Otaku nào lại không muốn được chú ý? Họ trở thành otaku chính là vì nhiều lần thất bại trong việc thu hút sự quan tâm của người khác”.

Khát khao được chú ý là điều tự nhiên, nhưng đặt ra tiêu chuẩn cho “cầu chú ý” thì thật thiếu lãng mạn. Chúng ta có thể phân tích chi tiết hành vi của động vật, hiểu rõ khi nào chúng phát tình hay muốn chiếm vị trí thống lĩnh. Nhưng con người lại khó chấp nhận những hành vi không thể quy chuẩn hóa giữa người với người. Viết một bài thơ tình đầy tâm sự bị phê phán là “không có giá trị” vì quá mơ hồ. Viết danh sách quán lẩu ngon cũng bị chê vì không xem xét đủ yếu tố sức khỏe. Chia sẻ suy nghĩ về tình yêu càng bị chỉ trích vì “đó chỉ là quan điểm cá nhân”.

Tiêu chuẩn này do đâu mà có? Nếu nó được đặt ra bởi leader của một nhóm, liệu có thể bị nghi ngờ hay phủ nhận? Quay lại vấn đề giá trị của blog, đa số quan niệm đều tập trung vào “giá trị” mà bạn có thể cung cấp thông qua “lượng truy cập”. Có nhiều lượt xem nhưng chỉ viết nhật ký, bày tỏ cảm xúc thì không được coi là “có giá trị” vì thiếu tính thực tiễn. Ngược lại, dù ít lượt xem nhưng nội dung sâu sắc lại không được công nhận vì thiếu “lượt truy cập”.

Khi các tiêu chuẩn mâu thuẫn, làm thế nào để xác định đúng sai? Cuối cùng vẫn phải quay về tiêu chí “lượng truy cập”. Bạn có lượt xem cao xem ngoại hạng anh nhưng nội dung kém chất lượng thì sẽ bị nhóm có “giá trị” loại bỏ. Những người trong nhóm này luôn cố chứng minh quan điểm của mình đúng đắn hơn. Lý do nằm ở việc mỗi người đều muốn khẳng định nhận thức của mình là đúng.

Nếu bỏ qua tất cả các tiêu chuẩn này, viết blog còn cần quan tâm đến “lượng truy cập” và “giá trị” không? Viết hướng dẫn, nhật ký, phàn nàn, suy nghĩ, cảm nhận sách, đánh giá phim, kể cả trải nghiệm tình dục hay thậm chí chửi thề cũng không sao cả. Nhưng nếu vậy, mục đích viết blog là gì? Tại sao chúng ta cứ phải hỏi người khác lý do họ viết blog? Có thể lý do của họ rất đơn giản, không mang tính vĩ đại, lãng mạn như chúng ta tưởng tượng. Vậy thì blog của họ có còn ý nghĩa không?

Cốt tải app rw88 lõi của vấn đề nằm ở chỗ: Mỗi người có quyền thích hoặc không thích nội dung của nhau. Viết blog có thể hướng đến thị trường nhưng phải chấp nhận hy sinh bản thân. Hoặc giữ vững lập trường riêng mà không quan tâm đến thị trường. Còn những người không quan tâm đến lượt xem hay giá trị - họ chính là những kẻ “điên rồ tích cực”.

Cuối cùng, người tử tế thường hỏi: “Sao bạn viết toàn rubbish?” Không tử tế trả lời: “I don’t give a damn.” Dù thế nào đi nữa, người viết blog chân chính thường bị cuốn vào vòng xoáy của “lượng truy cập” và “giá trị”.

Vậy nên, người tử tế ai lại đi viết blog thật chứ? Họ đã bị “lượng truy cập” và “giá b69.win trị” làm cho quay cuồng rồi!